Chuyện dài con tàu Titanic : Chuyện về Linh Mục Thomas Byles
Ít người trong chúng ta không biết đến con tầu Titanic, mệnh
danh là “con-tầu-không- thể- chìm- được,” đã thực sự vùi sâu dưới đáy Đại Tây
Dương vào ngày 15 tháng Tư năm 1912, sau khi đụng phải tảng băng sơn ngầm, trở
thành mồ chôn tập thể của hơn 1,500 hành khách. Từ đó, nhiều giai thoại hư thực
đã được thêu dệt chung quanh con tầu mang nhiều nét huyền hoặc này, điển hình
là cuốn phim đắt giá “The Titanic” được sản xuất vào năm 1997, dưới tài phù thủy
của đạo diễn James Cameron, không chỉ đem lại số doanh thu bạc tỉ, mà còn đoạt
được con số kỷ lục là 11 giải điện ảnh Oscar.
Hôm nay, đúng 103 năm sau, theo tin từ EWTN News, thì một
câu chuyện thật khác vừa được khai mở cũng trên chuyến tầu định mệnh ấy: câu
chuyện về Thomas Byles, một vị linh mục Công Giáo, chịu chức tại Rôma mười năm
trước đó, tức năm 1902, và đang làm cha sở họ đạo Saint Helene trong vùng Essex
của Anh Quốc từ năm 1905. Vị linh mục 42 tuổi này có mặt trên con tầu Titanic,
khởi hành từ Southampton, dự định sẽ cập bến New York, nơi ngài sẽ chủ sự hôn lễ
cho người em trai. Trong thời gian cứu hộ, khi con tầu đang chìm dần, linh mục
Byles đã có ít nhất là hai cơ hội được bước xuống con thuyền cấp cứu. Nhưng cả
hai lần ngài đều từ chối, chỉ bởi vì ngài muốn ở lại với đàn chiên đang cần đến
mình: không phải chỉ để nâng đỡ, chia sẻ nỗi kinh hoàng trong giờ lâm tử, hay để
an ủi, và cầu nguyện, mà nhất là để trao ban bí tích hòa giải cho các hối nhân
như gói hành trang qúy giá trong cơn tuyệt vọng ngay trên ngưỡng cửa của thế giới
bên kia. Đó là lời chứng của Agnes McCoy, một hành khách sống sót. Chứng từ của
Agnes và của các hành khách khác được gom lại trong mạng lưới này:
www.fatherbyles.com.
Bà Helen Mary Mocklare, một hành khách khác thuật lại rằng:
“Khi con tầu bị va chạm mạnh, chúng tôi bị hất tung khỏi giường ngủ…Chúng tôi
nhìn thấy cha Byles đang từ hành lang đi tới, hai tay giơ lên cao. Chúng tôi biết
ngài vì ngài đã đến thăm chúng tôi nhiều lần trên chuyến tầu. Sáng hôm đó, ngài
còn dâng Thánh Lễ cho chúng tôi tham dự nữa.”
“Hãy bình tĩnh, hỡi các con tốt lành của cha.” Nói thế rồi,
ngài đi về phía phòng lái để ban ơn xá giải và chúc phúc lành…” Bà Mocklare nói
thêm: “Có một vài người tỏ ra hốt hoảng, nhưng khi thấy ngài giơ tay lên thì tất
cả lấy lại được bình tĩnh. Mọi người đều rất cảm phục trước sự tự chủ tuyệt đối
của vị linh mục.”
Bà nhớ rất rõ là có một người thủy thủ đến “cảnh báo cho
ngài biết về cơn nguy hiểm cận kề và yêu cầu ngài xuống thuyền cấp cứu.” Tuy
người thủy thủ tỏ ra hết sức lo lắng cho ngài, nhưng cả hai lần ngài đều từ chối.
“Lẽ ra cha Byles đã có thể thoát thân, nhưng khi thấy có
nhiều người phải ở lại, ngài không đành lòng ra đi, và làm ngơ trước lời khẩn
khoản của người thủy thủ.” Bà Mocklare nói tiếp: “Là một trong những hành khách
cuối cùng xuống được thuyền cấp cứu, và khi rời xa con tầu bị nạn, tôi vẫn có
thể nghe rõ mồn một giọng nói của vị linh mục và những câu kinh đáp lại lời
ngài.”
Hôm nay, đúng một thế kỷ sau tai nạn thảm khốc, cha
Graham Smith - đương kim cha sở họ đạo Saint Helen, nơi cha Byles đã đảm nhiệm
trước đây - đã đứng đơn xin mở án phong thánh cho cha Byles, người được coi như
“một nhân vật phi thường đã hiến mạng sống vì người khác.” Cha Smith còn thêm rằng:
“Chúng tôi đều hy vọng và cầu xin cho việc phong thánh cho cha Byles.”
Tưởng cũng nên nhớ rằng tiến trình phong thánh đòi buộc
đương sự chứng tỏ có các nhân đức Kitô giáo tới một mức độ anh hùng. Sau đó, cần
có một phép lạ được chuẩn nhận là do lời bầu cử của thánh nhân, trước khi được
phong lên bậc “Chân Phước.” Để được tôn phong hiển thánh, cần có thêm một phép
lạ nữa được chuẩn nhận là do lời bầu cử của vị Chân Phước.
Cha Smith nói thêm rằng: “Hy vọng có nhiều giáo dân trên
khắp thế giới cầu xin với ngài khi họ thấy cần thiết. Nếu phép lạ xẩy đến thì
việc phong chân phước hay hiển thánh sẽ đến sau thôi.”
Tuy hoàn cảnh có khác nhau đôi chút, gương hy sinh của
cha Byles gợi nhớ gương anh hùng của Thánh Maximilianô Kolbe, nước Balan, người
đã tự nguyện chết thay cho một người bị kết án bỏ cho chết đói trong trại giam
Đức Quốc Xã, cũng trong thế kỷ trước (lễ nhớ vào ngày 14 tháng 8 hàng năm). Tất
cả đều mô phỏng gương tự hiến của chủ chiên Giêsu, Đấng đã hy sinh mạng sống để
cứu chuộc đàn chiên.
Nguyễn Kim Ngân
04/20/2015
(xem www.ewtnnews.com/catholic-news/World.php?id=11957)
Trích website VietCatholic News